Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Chuyện chỉ kể cuối tuần “… tôi ở bụi này”



Hắn từng bị đau bệnh. Có mấy ai mà không như thế, chẳng lúc này thì cũng lúc kia. Nhưng mà với hắn, nghe tin hắn đau, nhiều người trong đó có một số phụ nữ cơ quan hắn cứ xì xầm rồi cười rộ lên: Đáng đời! Đáng chết!..

Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Mẹ, mẹ ơi !


Mặt trời mọc lên từ hướng Đông
Đó là do ta nghĩ
Hạt bụi nhỏ hơn quả địa cầu
Cũng là do ta được dạy
Khi lòng ta tắt lịm mọi nỗi hoài nghi
Ta thư thái gối đầu trên yên lặng.
Sống, ta hưởng mặt trời
Chết, ta vùi vào đất.

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

Chuyện Nê Nai niều mình cứu Nê Nợi

Nê Nợi tức Lê Văn Lợi “Một trưởng bộ môn Đại học Quy Nhơn bị tố gạ tình” (báo Người Lao Động, khuấy đục nước lên để “giật”… khách);
Nê Nai tức thị là Nguyễn Thanh… tôi “Bí thư chi bộ… đứng ra tự nhận “là Lê Văn Lợi” dẫn tới chỗ bị phát hiện giả danh” do báo Lao Động “ăn theo”, giả đò tưng tửng, đưa thêm “bí đỏ” như muốn chứng tỏ toàn bộ “hệ thống chính trị” ở đây cùng “giuộc” với Trưởng Bộ môn (xem ra báo Người Lao Động và Lao Động đang ganh nhau dò dẫm mò… cua, trong khúc sông “diễn biến hòa bình”).

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

“Rút củi đáy nồi” và “Canh nóng thổi dưa” (*)

Theo nghĩa đen “rút củi đáy nồi” cũng tựa hồ như “cơm sôi nhỏ lửa”; “canh nóng thổi rau nguội” [Trời ạ, thổi dưa!] cũng không khác bao nhiêu với “phải cung rày đã sợ làn cây cong” vậy!
Đó là kinh nghiệm dân gian nếu vận dụng vào phép dụng binh thì không được quá nôn nóng cũng như “tẩu hỏa…”. Đó là điều tuyệt đối cấm kị trong chiến lược phòng thủ đất nước. Nếu học được những bài viết về quân sự của Ăng-ghen và vận dụng tốt phép biện chứng duy vật với khái nệm “độ” thì không có vấn đề gì. Trong khi cha ông ta xưa kia chỉ có duy một thứ công cụ “hòa rượu vào nước sông” nên chỉ biết tin vào mình, đặng lấy “chí nhân thay cường bạo”.

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2014

QUYỀN LỰC: BỪA BÃI VÀ SỰ MỤC ẢI

Uy lực với sự bảo hành

Không chỉ như “hổ đói đến bàn tiệc chậm” (chữ của Lenin), Trung Hoa cộng sản còn hung hăng với “giấc mơ hoa” toan thay sắc cờ thế giới bằng màu xanh khói như y phục Đức Giáo chủ “ngự lãm” nơi Cổng Trời Yên Ổn - Thiên An Môn. Trong tay “cây búa”, ông chủ Trung Nam Hải, Tập Cận Bình đã dấy lên trên biển Thái Bình dàn đồng ca “Giấc mộng Trung Hoa” để cuối thế kỷ này chủ nghĩa xã hội họa chăng có được trên đất nước của ông, khi mà bây giờ, đảng của ông chỉ đáng gọi là một đống xà bần (?!).