Cả mệnh đề “Nếu
chúng ta sai, chúng ta nhận lỗi trước dân” lẫn mệnh đề “Nếu dân sai, dân phải chịu trách nhiệm trước pháp luật” đều đề cập
đến những việc không chút tương đồng nên không thể đồng thời “cùng đứng”. Phải
có ít nhất một sai nên cả hai sẽ cơ hồ
như “Trạng chết thì Vua cũng băng hà”… Từ cũng
xuất hiện trong ngữ cảnh đối chiếu “dưa
gang đỏ đít” thì cà cũng thế khiến
cho chúng có cùng kết cục! Hai mệnh đề nếu hòa
điệu mà không lâm vào “lưu đãng” thì “Xử lý chuyện của cải cần sửa lời nói cho chính đáng, cấm dân làm bậy, đó gọi là nghĩa”1 coi như mất hết ý nghĩa
thâm viễn của từ.