1.
Haizzz/ “Bài
văn lạ về Thánh Gióng…”
“Truyền thuyết kể lại thật ấn tượng khi Thánh Gióng ba
tuổi chưa biết nói cười nhưng khi giặc Ân đến thì thoắt cái vươn vai để trở
thành người lớn trong phút chốc, ngay sau đó thì đã dùng gậy sắt, cưỡi ngựa sắt
uýnh tan giặc. Wow, thậm chí ông còn dùng cả bụi tre làm vũ khí! Xong xuôi thì
thay vì ở lại để nhận huân chương Anh hùng, ông lại vội vã bay ngay lên trời, để
lại một loạt fan và người hâm mộ ngơ ngác. Chắc là ông tuy thành người lớn
nhưng tuổi vẫn trẻ con nên dễ ngượng trước đám đông, hoặc có thể ông ấy khiêm tốn
và không mắc bệnh thành tích như người lớn bây giờ! Em hâm mộ ông, à… anh ấy lắm
(mà sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?)! Nếu anh ấy mà không bay mất chắc
ối người hâm mộ sẽ chết mê chết mệt. Ôi, anh Gióng thật manly, thật cool – thần
tượng của em!
Nhưng em không chỉ hâm mộ mà còn thương anh ấy lắm, mới
ba tuổi ranh, chưa biết gì mà đã buộc phải thành người lớn, phải làm chuyện người
lớn trong khi chưa kịp hưởng tuổi thơ, tuổi thần tiên, tuổi mộng mơ, tuổi ô mai
như tụi em…Thật buồn, thật ghét chiến tranh đã cướp đi mất tuổi thơ của anh ấy!
Em thì ngược lại, em có tuổi thơ và thời con trẻ đầy đủ
đến phát chán.Thực sự thì em chỉ mong cái tuổi thơ này kết thúc nhanh nhanh và
thành người lớn cùng thần tượng của em sớm nhất có thể vì cái*tuổi
thơ của chúng em quá nhiều lý do để bực bội.
Này nhé: Tuổi thơ lúc nào cũng phải đi học, điểm kém thì bị chửi mắng, thậm chí dính chưởng của phụ huynh, muốn học giỏi thì lại phải quay cóp khi đi thi, em thì lại vụng nên quay toàn bị lộ. Lớp em tụi nó quay siêu lắm, có đứa còn được nhà trang bị điện thoại xịn để nhắn đầu bài, đứa thì móc với giám thị quăng phao cho. Em không biết dùng phao, chết đuối phải roài, hic hic…
Này nhé: Tuổi thơ lúc nào cũng phải đi học, điểm kém thì bị chửi mắng, thậm chí dính chưởng của phụ huynh, muốn học giỏi thì lại phải quay cóp khi đi thi, em thì lại vụng nên quay toàn bị lộ. Lớp em tụi nó quay siêu lắm, có đứa còn được nhà trang bị điện thoại xịn để nhắn đầu bài, đứa thì móc với giám thị quăng phao cho. Em không biết dùng phao, chết đuối phải roài, hic hic…
Tuổi thơ lúc nào cũng bắt đi sở thú. Đi riết chán ốm
vì chẳng có gì để xem. Có mấy con thú ốm nhom cứ đứng vậy hoài. Mà nghe nói một
con voi mới tự nhiên lăn đùng ra chết, người ta bảo nó bị bệnh hiểm nghèo, em
nghĩ là nó đói thôi. Ba em dạo này làm ăn chứng khoán hay đất đai gì đó mà về
quặu nhà hoài, kêu làm ăn thế này thì có mà chết đói cả lũ! Đấy, người còn chết
đói nữa là voi… Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ chán chết vì muốn đi chơi chẳng biết đi đâu
và đi bằng gì. Xe công cộng thì vừa bẩn vừa hôi, lại chen chúc và luôn chậm giờ,
chẳng nhẽ lúc nào cũng bắt gia đình cho quá giang. Em thích đi chơi ngoài thiên
nhiên lắm mà không có chỗ nào đi, lại dơ và nguy hiểm nên mẹ không cho. Mà sao
cứ đi xa là người lớn lại sợ trẻ con làm chuyện bậy bạ nhỉ? Sao họ cứ suy bụng
ta ra bụng người thế? Đi gần thì có mỗi chỗ duy nhất là siêu thị. Dạo này kinh
tế khó khăn nên chẳng ai mua gì, cứ đi vào chơi cho mát. Chỗ khu game thì lúc
nào cũng phải xếp hàng, tiếng động ẩm ĩ nhức hết cả đầu, haizzz… Nên em chỉ muốn
nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thật chán vì không có gì để xem. Ca nhạc thì nhảm, lại chẳng có bài vui cho lứa tuổi tụi em. Cứ suốt ngày yêu nhau, bỏ nhau nhảm pà cố! Mà trong mấy cuộc thi Talent trên Ti vi thì tụi trẻ con cũng toàn bắt chước người lớn mới được giải cao đấy thôi, ai mà coi trọng con nít! Phim Việt thì vừa chán vừa toàn chuyện người lớn, mấy cái phim Mỹ hành động thì hay, vậy mà cái hay nhất chuẩn bị chiếu thì lại bị cấm mất vì nghe nói quá bạo lực. Mấy đứa bạn nhà giàu nó còn được bay qua Thái, qua Sin xem chứ em thì potay. Mà lạ thật, trẻ con bên ấy giàu hơn nhưng lại thích bạo lực hơn ở nhà mình nhỉ? Ôi, ước gì em được như Phù Đổng, ước gì ém nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thật chán vì không có gì để xem. Ca nhạc thì nhảm, lại chẳng có bài vui cho lứa tuổi tụi em. Cứ suốt ngày yêu nhau, bỏ nhau nhảm pà cố! Mà trong mấy cuộc thi Talent trên Ti vi thì tụi trẻ con cũng toàn bắt chước người lớn mới được giải cao đấy thôi, ai mà coi trọng con nít! Phim Việt thì vừa chán vừa toàn chuyện người lớn, mấy cái phim Mỹ hành động thì hay, vậy mà cái hay nhất chuẩn bị chiếu thì lại bị cấm mất vì nghe nói quá bạo lực. Mấy đứa bạn nhà giàu nó còn được bay qua Thái, qua Sin xem chứ em thì potay. Mà lạ thật, trẻ con bên ấy giàu hơn nhưng lại thích bạo lực hơn ở nhà mình nhỉ? Ôi, ước gì em được như Phù Đổng, ước gì ém nhanh làm người lớn.
Tuổi thơ thì lúc nào cũng bắt đọc sách. Em cũng thích
đọc lắm, nhất là mấy cuốn Manga vẽ tranh đẹp cực! Đọc lời và chữ nhiều đang
chán, đọc truyện tranh đang thích thì mẹ lại cấm vì bảo trong đó toàn cảnh phản
cảm của con nít làm chuyện người lớn…huhu. Nếu mà thế gọi là làm chuyện người lớn
thì em cũng thích làm người lớn. Thích thế nhưng mà rất khó, mấy đứa con trai
cùng lớp thỉnh thoảng cứ hay rủ đi chơi xa, vào nhà nghỉ làm chuyện người lớn.
Thích đấy nhưng mà quá nguy hiểm, nhỏ L. lớp kế bên đi chơi riết rồi tự nhiên
có em bé đó, kỳ lắm. Nhưng ở nhà cũng ghê thấy mồ à, mấy cha hàng xóm mắc dịch
và biến thái cứ hay gạ qua nhà làm chuyện người lớn rồi cho tiền, cho kẹo… Sao
làm trẻ con khổ thế!? Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.
Mà làm người lớn cũng dễ ợt chứ có gì đâu. Em nghe nói
nhỏ kia chưa đến 18 đã khai man để có bạn trai sớm. Mà vừa mấy bữa trước thấy
nó còn ốm nhom trên ti vi, nghe dì Năm nói nó giải phẫu thẩm mĩ vòng 1 siêu khủng,
nâng mũi dọc dừa, mất mấy ngàn đô lận, thế rồi thành hotgirl, được người ta rủ
đi chơi mà trả tới hai chục ngàn đô lận. Cho nên chắc em sẽ phấn đấu thành
hotgirl trước, rồi sau đó sẽ đăng ký vô mấy cuộc thi Miss sìtyn để kiếm vận
may. Làm người lớn vừa có giá, vừa tự do chẳng ai quản lý. Mẹ cấm đoán em chắc
chỉ vì thiếu tiền, chứ em mà kiếm được mấy cha đại gia thì sẽ bao cả nhà ăn
chơi nhòe luôn.
Đấy, sao cứ phải thời chiến mới trở thành người lớn lẹ
được? Mà nói rồi mới nhớ và tiếc thần tượng của em. Giá anh Gióng mà không bay
về trời thì ở lại thành đại gia là chắc. Đẹp trai, tiền thưởng nhiều như thế
thì thiếu gì hotgirl xin chết?
Vậy xét cho cùng thì đâu ai cần tuổi thơ nhỉ? Em chỉ muốn làm một việc gì có ý nghĩa, em muốn học tập Thánh Gióng nhanh để trở thành người lớn, em chỉ muốn có nhiều tiền, nhưng làm thế nào nhỉ? Haizzz…”.
Vậy xét cho cùng thì đâu ai cần tuổi thơ nhỉ? Em chỉ muốn làm một việc gì có ý nghĩa, em muốn học tập Thánh Gióng nhanh để trở thành người lớn, em chỉ muốn có nhiều tiền, nhưng làm thế nào nhỉ? Haizzz…”.
(Copy bài văn
này từ trang của nhà văn Văn Chinh. Có một chữ “quá” sửa lại thành “cái*” để “dễ đọc”, xin lỗi tác
giả).
2.
Thăng hoa
“Nước Nam có một đứa bé được
phong Thánh”; “Đứa bé ấy tên là Gióng”; “Thánh Gióng có con ngựa, con ngựa cũng
có công nên cũng được phong Thần”; “Ngựa Thần cũng không có Tâm”… là những tiền giả định cho
hành vi của Nhà nước Việt Nam tại Lễ “Yểm Tâm” vào tim…, ngày 23-9-2010 (tức 16-8 Canh Dần) nhân “Ngàn năm Thăng Long Hà Nội”.
“Tâm” là biểu trưng tinh thần nhân hậu cho ức vạn sinh linh khi đã trót đa mang lấy thân nghiệp con người. “Đã mang lấy nghiệp…” thì phải
có Tâm có Đức! Cho nên, Tâm Đức đến từ tiền kiếp. Mà đến thì ở lại luôn với đời sống trần tục. Chẳng nhẽ bỏ. Chừng nào “nước mắt chúng sinh còn nhiều hơn biển lớn”…
Điều chưa hết phân vân là chàng
“chiến
binh làng Phù Đổng” kia đã lấy “nghiệp sắt” làm “thân” cùng lệ bộ “khởi nghiệp” toàn sắt, mà bây chừ “thành sự” lại rặt những
đồng! Có thể,
đồng là thứ kim
loại màu mà nó có giá trị hơn sắt (?!). Nhưng khí cụ của giặc
Ân khi ấy chỉ rặt những thứ không phải bằng sắt. “… Ngày nay, chưa tìm được một tài liệu nào khác để
chứng minh từ cuối thời Tây Chu đã có sắt”1. Có phải
vì vậy mà “cậu
bé làng Phù Đổng” chỉ xin với nhà vua ban
cho chàng một “vị thần hộ mệnh” thuần sắt là sắt: “giáp sắt”, “nón sắt”, “gậy sắt” và cả “ngựa” nữa, cũng bằng “sắt” luôn! Như thế mới là “đồng bộ”. Chắc
cái đầu óc non nớt của cậu trai làng Phù Đổng khi ấy về “đồng bộ” có nghĩa là,
để giành thắng lợi trong giao tranh, thì ngoài việc “đi guốc trong bụng” kẻ thù,
là phải… “rắn” hơn đối thủ! Khi đã “không có trâu bắt bò lội nước”, thì nỗi mặc
cảm thường trực là nỗi mặc cảm về thân phận “nhược tiểu”. Trong khi chưa thể
trông cậy vào sự học để mở mang mà sánh cùng cường quốc thì chỉ có thể phải viện
đến thứ “lệ bộ” hơn được thứ “lệ bộ” của đối thủ vốn là đối thủ của thế hệ trước,
thế hệ ông cha! Cậu đã nghĩ vậy, nên mới chả cần khách sáo, một mình tì tì “đánh”
gọn “bảy nong cơm với ba nong cà” do dân làng… tựa hồ như bà con Đồng Tâm Mỹ Đức
góp cơm cho các chiến binh cơ động mấy ngày qua ấy… Nên thoắt cái mà cậu “lớn vổng”
hẳn ra!
“Truyền thuyết kể lại thật ấn tượng khi Thánh
Gióng ba tuổi chưa biết nói cười nhưng khi giặc Ân đến thì thoắt cái vươn vai để
trở thành người lớn trong phút chốc, ngay sau đó thì đã dùng gậy sắt, cưỡi ngựa
sắt uýnh tan giặc. Wow, thậm chí ông còn dùng cả bụi tre làm vũ khí! Xong xuôi
thì thay vì ở lại để nhận huân chương Anh hùng, ông lại vội vã bay ngay lên trời,
để lại một loạt fan và người hâm mộ ngơ ngác. Chắc là ông tuy thành người lớn
nhưng tuổi vẫn trẻ con nên dễ ngượng trước đám đông, hoặc có thể ông ấy khiêm tốn
và không mắc bệnh thành tích như người lớn bây giờ! Em hâm mộ ông, à… anh ấy lắm
(mà sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?)! Nếu anh ấy mà không bay mất chắc
ối người hâm mộ sẽ chết mê chết mệt. Ôi, anh Gióng thật manly, thật cool – thần
tượng của em!”
Mọi việc đã diễn ra đúng như ý của Sigmund Freud, “giấc
mơ tỉnh thức là sự sản xuất thơ ca trong trạng thái thô phác”. Với tài chế biến
của một người có thiên chức bếp núc, “Cô bé với tiếng Haizzz” đã bày ra một sân
chơi, một sàn diễn cho những cảnh tượng đượm sắc màu bi kịch:
“Đấy, sao cứ phải thời chiến mới
trở thành người lớn lẹ được? Mà nói rồi mới nhớ và tiếc thần tượng của em. Giá
anh Gióng mà không bay về trời thì ở lại thành đại gia là chắc.
Đẹp trai, tiền thưởng nhiều
như thế thì thiếu gì hotgirl xin chết?
Vậy xét cho cùng thì đâu ai cần
tuổi thơ nhỉ? Em chỉ muốn làm một việc gì có ý nghĩa, em muốn học tập Thánh
Gióng nhanh để trở thành người lớn, em chỉ muốn có nhiều tiền, nhưng làm thế
nào nhỉ? Haizzz…”
Động cơ “học tập”
của “Thánh Haizzz” rõ là chỉ “nhanh để trở
thành người lớn”. Không biết tự khi nào, trẻ em chúng mình “chỉ muốn có nhiều tiền”, vả lại chúng cũng
còn rất sính cả cách kiếm tiền nữa chứ!
“Ai mà coi trọng con nít” khi mà túi
chẳng đồng nào! Nỗi mặc cảm cộng đồng về sự nghèo khó đến nỗi tiếp một “vị thần
có công với kháng chiến” cũng chỉ với “canh rau muống cà dầm tương” cứ ghì chặt
lấy tuổi thơ, khiến cho cái tuổi muốn sớm có tiền nhưng lại nuối với “những chiếc
giỏ xe chở đầy hoa phượng” nên cứ lần
khân việc trở thành người lớn!
Ừ nhỉ, “mà
sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?” Cấm người ta gọi bằng “anh”,
cũng được! Nhưng cũng phải có lý do chứ, nhỉ!
Phóng chiếu, và cấu trúc hóa các huyễn tưởng, “nhà
ngôn ngữ Haizzz” đã xây nên một hình tượng văn học “tuổi thơ dữ dội” chỉ với những
đối lập của riêng mình. Đó là cách thức một đứa trẻ mường tượng ra mình là một
đứa con, nhưng không phải là “con ngoan trò giỏi”, mà là một đứa con “ăn hại”
hay ít ra cũng đang trước nguy cơ trở thành kẻ vô tích sự, không làm nên trò trống
gì. “… Đọc truyện tranh đang thích thì mẹ
lại cấm vì bảo trong đó toàn cảnh phản cảm của con nít làm chuyện người lớn”.
Còn “sở thú” thì “đi riết” đến “chán ốm” mà
vẫn “chẳng có gì để xem”. Ngoài “một con voi mới tự nhiên lăn đùng ra chết”…
Cái Eros (bản năng sống) bấy nay đã bị bỏ quên bỗng
nhiên bị đánh thức rồi lại bị… cấm! Nỗi ám ảnh về người cha, do, có lẽ “không
được ưu đãi” trong cuộc cạnh tranh khốc liệt trên thị trường chứng khoán hay đất
đai gì đó, mà hễ cứ về tới nhà là “quạu”!
Một con voi vừa mới chết, chắc là “nó đói”, “thế này thì có mà chết đói cả lũ”.
Ám thị về “con voi bị bỏ đói” khiến nhà thơ tuổi teen
của chúng ta cứ tự dày vò, mà lấy cớ ruồng bỏ bản thân để “nhanh thành người lớn”.
Nỗi sợ hãi cổ sơ về một chỗ dựa vững chắc từ cha với “ba tuổi không biết nói cười”
do thiếu sự “truyền giọng điệu mình cho con tập nói” (Nguyễn Khoa Điềm) từ mẹ,
khiến “bé Haizz” phải nhiều phen trở nên bấn loạn với sự xuất hiện ngày một
tăng các triệu chứng lâm sàng nhất là nỗi sợ hãi bị bố mẹ bỏ rơi hắt hủi. Nhiếu
lúc, em như muốn sán lại để chia sẻ cùng người lớn những lo toan, những tính
toán, những hạch toán lỗ lã trong cuộc chơi tìm kiếm các đối tượng tình yêu nhưng cứ… lại chỉ thấy… “quạu”. Đúng! Em có “quá nhiều lý do để bực bội”.
Cái này thì năm 1920, khi Freud cố “Vượt lên nguyên lý
hạnh phúc” đã nhận ra quá trình sống chả là gì ngoài kết quả của mối cân bằng
căng thẳng giữa hai đối thủ Eros – khát vọng sống với Thanatos – thiên hướng chết.
Cái tuổi thơ của “nhà thơ” thấy rặt những tiếng “Haizzz” là “Haizzz”. “Dồn nén”
đã khiến “lò lửa tâm năng” phải liên tục “phát xạ” để chống lại sự kìm giữ của
Thanatos. Không chỉ thế, thái độ “cau có” của bố mẹ như một nỗ lực can thiệp
vào những khát khao mãnh liệt, những rạo rực, những “đòi bỏi bạt mạng” của Eros
khiến tuổi thơ không ít lần “dính chưởng”,
nhưng cũng không hiếm lần bị bỏ quên trong “thùng thuốc nhuộm” với mênh mông một
thứ đặc quánh và đen ngòm, mặc cho “trên trời thì không có sao còn trong người
thì không có phao” cũng tựa hồ như một
sự bị trừng phạt!
Sáng tạo nên một vũ trụ bất hoàn, “nhà thơ Haizzz”
nhìn vào những nhu cầu trưởng thành của bản thân mà chỉ thấy toàn những thương
tích là thương tích. Một thế giới mới lạ, thật hoàn toàn mới lạ như những phản ứng
vọt lên từ những dồn nén mặc cảm Oedipe: Chống đối lại người cha về thái độ và
trách nhiệm ứng xử của ông trước gánh nặng gia đình và khẳng định ý chí cá nhân
với toàn bộ những dự cảm về hành vi thủ tiêu hiện thực bằng cái thái độ không
chịu thương thuyết giữa những ham muốn
bị bỏ quên với những ham muốn khác hoặc với đạo đức.
Chắc là đã có sự “nảy ra” hay tương tự như một ý nghĩ
chợt lóe: “thân này ví thử làm trai nhỉ”… “Anh Gióng” sẽ không bay về trời. Mà
có bay về thì người ta cũng “yểm tâm” để “ghì” anh “ở lại thành đại gia là [cái] chắc”… “Có thể ông ấy khiêm tốn và không mắc bệnh thành tích
như người lớn bây giờ”. Ấy là lúc ấy! Còn như bây giờ
mà không bao gồm các thủ đoạn như một triệu chứng lâm sàng của bệnh “nhiễu tâm”
thì chỉ có là: “thánh thật!” Thanh tao như trên chín tầng cao nhưng hễ có kẻ định
dòm vào “túi khôn” của mình là “quạu”! Thì ra,“thần tượng của em” bay lên trời làm mây, nhưng không phải là đám
mây blue mà là “đám mây điện toán”. Đám mây đang được sở hữu bởi Tập đoàn viễn thông ấy! Sang trọng lại lắm
tiền. Phải có tiền. Nhiều tiền!
Chàng chiến binh ngày nào “không tơ hào” đến “cái kim
sợi chỉ của dân” thì dạo này bỗng giở chứng ra hay sao mà cứ về đến nhà là “quạu”.
“Quạu” đến sốt cả ruột! Haizzz! Thế này mà không dịch chuyển sang tìm “kiếm được mấy cha
đại gia” thì có đến “mục thất” cũng chưa hẳn đã vị tất “bao cả nhà ăn chơi” một buổi cho đến lúc… “nhòe”!
Kẻ có tiền thì lúc đó muốn gì mới được. Kể cả không cần
tuổi. Mà nhất là “tuổi thơ, tuổi thần
tiên, tuổi mộng mơ, tuổi ô mai như tụi em” có thời được “ký hiệu” bằng “búp
măng non” cũng vậy. Tuy không có chiến tranh nhưng vẫn “được” “làm người lớn”
như đó mới là cái quyền được làm chính mình vậy! Làm trẻ thơ mới khó! Trẻ thơ rất
đòi sự chăm bẵm. Mà “bà cô vọt con cháu” – bà Tây Vương Mẫu ấy thì lại “không
ưa trẻ con” (Lưu Quang Vũ)… Còn thì “làm người lớn dễ ợt chứ có gì đâu”.
“Em nghe nói nhỏ kia chưa đến
18 đã khai man để có bạn trai sớm. Mà vừa mấy bữa trước thấy nó còn ốm nhom
trên ti vi, nghe dì Năm nói nó giải phẫu thẩm mĩ vòng 1 siêu khủng, nâng mũi dọc
dừa, mất mấy ngàn đô lận, thế rồi thành hotgirl, được người ta rủ đi chơi mà trả
tới hai chục ngàn đô lận.”
“Khai man”, cái hình thái quái thai của sự dối trá, thế
mà cũng “rút gọn” được toàn bộ cái “quy trình” trở thành đại gia (!). Tuy có
làm cho “bé teen” “ngơ ngác”, nhưng đâu
có gì đâu? Ngơ ngác chưa đủ gây ra cho con người ta sự “chưng hửng”, nó còn
làm gia tăng cái sự “thật manly, thật cool – thần tượng của em!”
Trả cho tuổi thơ bị đánh xoáy bằng tiền đô… thiên hạ chỉ cái trò “diễn ngôn” là không
ai bằng! “Cuối tuần trăng khuyết, trăng già/ Đầu tuần trăng khuyết gọi là…
trăng non” (!). Cái đầu là cái cuối ở dạng tiềm tàng, cái cuối là cái đầu ở dạng
biến hóa đầy đủ! Nhà cái ông Hegel thế mà đáo để lắm chứ chẳng phải vừa!
Khi so sánh nhà thơ như một đứa trẻ đang chơi, Freud
coi việc sáng tạo ra thế giới tưởng tượng dẫu là nghiêm túc đến mức nào thì nó
vẫn khăng khăng mà không chịu pha lẫn với thế giới hiện thực. Vì vậy, sáng tạo
văn học cũng chỉ là lĩnh vực của huyễn tưởng. Nó là giấc mơ tỉnh thức. Là ký hiệu
các ham muốn bị dồn nén thành văn tự. Nhà thơ mượn ở vô thức tập thể những huyền
thoại và truyền thuyết: những giấc mơ. Nhờ vào ngữ pháp, giấc mơ xếp chồng văn bản những hình ảnh – những
ký hiệu theo trật tự tuyến tính mà những nhân vật của giấc mơ tỉnh giấc bao giờ
cũng là kẻ khác. Nó xa lạ đến mức mà ngay cả đến Trang Chu cũng không biết là “Trang
Chu hóa bướm hay bướm hóa Trang Chu” (Trang Chu).
3. Giải cấu trúc
Hành trình “trở về với Freud”, Jacques Lacan đã để lại
luận đề “Vô thức được cấu trúc như một ngôn ngữ”.
Hẳn là Lacan, hơn ai hết, hiểu được con người còn chưa
hết lúng túng về “bản chất của ngôn ngữ là sự kết hợp các mặt đối lập, sự kết hợp
ấy làm nảy sinh ra một hình thức chứ không phải một chất liệu”2
Ấy là cái hình thức cấu trúc ngôn ngữ của hai cái “biểu
đạt và được biểu đạt”, mà “nội dung của một từ chỉ thực sự được xác định với sự
giúp đỡ của những cái gì tồn tại ở bên ngoài từ đó”3. Điều này khiến
cho những ẩn ức của Thánh Gióng phải nhờ vào hành vi “yểm tâm” để “nói” ra bằng
được thứ “ngôn ngữ Haizzz” chỉ có ở những cô cậu “tuổi teen”!
Khi “tìm kiếm các mô hình cơ bản của tư tưởng trong tất
cả các hình thức hoạt động của con người”, Lévi–Strauss dẫn ra “ví dụ như một
bà mụ độc ác, thì khi ấy các bà mụ hết thảy đều đối xử độc ác với cháu của mình
và huyền thoại sẽ được xem như sự phản ánh của cấu trúc xã hội và các quan hệ
xã hội. Còn nếu như sự quan sát không ăn khớp với giả thuyết như vậy thì một giả
thuyết khác sẽ được nghĩ ra, theo đó thì huyền thoại là sự thể hiện trong một
biến dạng những tình cảm có thực nhưng bị dồn nén.”4
Sự kết hợp giữa hai nguyên lí “chuyển dời” và nguyên
lý “khoái lạc” khiến cho một người mẹ đơn thân bị giày vò bởi những cơn “bốc hỏa”
tình dục giữa một buổi chiều nào, vào đúng lúc mặt trời đang gác núi. Chiến
tranh đã làm cho những gã đàn ông lực điền một đi không trở lại! Cái này đã làm
cho người mẹ tội nghiệp kia mắc chứng nhiễu tâm mà sinh ra ưu uất (hystarie). Để
thỏa dục, bà đã lấy chân mình “vụng trộm” ngay tại nơi “đồng không mông quạnh”,
“yểm” lên dấu… “chân voi”. “Thánh Gióng” là sự thăng hoa của “cơn dục” (libido).
Nỗi u mặc ám ảnh đứa con hoang trong cái hoàn cảnh xã
hội bị Nho giáo cưỡng hiếp khiến thứ tín ngưỡng phồn thực cứ phải “bẽn lẽn”,
cho ta hiểu đứa trẻ không có cha. Gióng cảm thấy có một mình cùng với người mẹ
vò võ và nín nhục trước những “lời ong tiếng ve” cùng với những dị nghị đầy những
mặc cảm tội lỗi. Bé “Haizzz”, ai mà như mỗi khi chất lên lưng chiếc “ba-lô”
sách! Lầm lũi từ nhà để về nhà! Chú lạc đà vừa mệt mỏi với cái dốc này đã nhác
trông ngay đến con dốc khác! Nhà thơ “Haizzz” thấy gì? Như cố cam chịu với những
dồn nén mỗi khi bị quấy rối, bị rủ rê, bị gạ gẫm, thậm chí bị “mồi chài”… cứ
nhoay nhoáy như trong các hoạt động “quảng cáo” đầy sự náo nhiệt và ồn ào: nó thật
sự đến “phát sợ” nhưng giả tạo đến mức cũng không muốn rời ra!
“Ai mà coi trọng con nít”.“Làm
chuyện người lớn”… “Thích đấy nhưng mà quá nguy hiểm (…) Nhưng ở nhà cũng ghê
thấy mồ à”.
“Sao làm trẻ con khổ thế !?” “lúc nào cũng phải đi học, điểm kém thì bị…dính
chưởng., muốn học giỏi thì… quay toàn bị lộ… không biết dùng phao… chết đuối…”;
“… đi chơi chẳng biết đi đâu… thích đi chơi ngoài thiên nhiên… mẹ không cho…. Cứ đi xa là người lớn lại sợ
trẻ con làm chuyện bậy bạ… (cứ) suy bụng ta ra bụng người”; “thật chán… không
có gì để xem. Ca nhạc thì nhảm, lại chẳng có bài vui cho lứa tuổi… Cứ suốt ngày
yêu nhau, bỏ nhau nhảm pà cố!”; “Làm người lớn vừa có giá, vừa tự do chẳng ai
quản lý. (Mẹ) cấm đoán em chắc chỉ vì thiếu tiền, chứ em mà kiếm được mấy cha đại
gia thì sẽ bao cả nhà ăn chơi nhòe luôn”.
Ấy vậy ra…, Gióng là Gióng muốn có tiền. Gióng làm
Thánh là để trở thành “đám mây điện toán”. Ai bảo Gióng không muốn trở thành đại
gia? Ai bảo Gióng không thích tiền thưởng? Chẳng nhẽ Gióng cũng không thích “thiếu gì hotgirl xin chết”!
“Thích đấy nhưng mà quá nguy
hiểm”. Nỗi ám
sợ cứ đeo đẳng khiến cho các trạng thái tâm lý ấm ức, bất hòa biểu hiện thành
các triệu chứng sinh lý chỉ mong muốn thoát nhanh khỏi thân phận trẻ con.
Giao chiến giữa “bản năng sống” và “khuynh hướng chết”
buộc tuổi thơ phải dồn nén những rạo rực trước những cấm kị mà không biết vì
sao. Thôi thì “đói đầu gối phải bò”… Nhưng cái “nguyên lý khoái cảm” xâm chiếm
toàn bộ tâm trí khiến con người không còn thời gian cho việc làm cách nào để đạt
được sự khoái cảm. Soi vào “nguyên lý thực tại”, người ta có thể tạm quên đi thứ
đem đến khoái cảm trong một thời gian vừa đủ để mưu tính cách thức thỏa mãn nó,
nhưng đó lại là lúc chủ nghĩa cứu thế đã dang rộng cánh tay mà bấy giờ chỉ còn
cách chọn Formosa hay Cá.
Bản năng sống, Eros hay chống ngoại xâm đã tạo dựng
nên nét tính cách cộng đồng chất chứa đầy những mặc cảm “nhược tiểu”. Nó lật tẩy
tất cả những ẩn kín trong tâm thức dân tộc, trong tâm hồn tập thể và dè dặt lôi
ra tất cả những ham muốn cùng những sợ hãi khi tìm cách vượt lên chính mình.
“Đánh lừa thuồng luồng xăm mình xăm mặt/ Đánh lừa thằng
giặc là chuyện Trạng Quỳnh” (Nguyễn Khoa Điềm). Hạnh phúc cứ phải là đồng hành
được với “chuyển dịch”. Người nông dân thì cứ phải thu hoạch được phần ngọn của
cây lúa, phần gốc của cây lang, phần giữa của cây bắp, còn thì là phần của quỷ.
Muốn thay đổi thân phận thì phải chờ đến khi “may túi ba gang” hay dịp lễ lạt hội
hè sẽ có cuộc đón rước về làm hoàng hậu mỗi khi biết cách đánh rơi nỗi ước thầm
trong chiếc guốc!
Thánh Gióng, chàng hoàng tử chưa hề “hợp hôn” của hầu
như tất cả các hotgirl, là một dự cảm về tương lai mang hình hài “đại gia” có vẻ
ngoài “quạu” bởi những tấm huy chương về công lao xóa đói giảm nghèo! Ai còn bảo
Gióng là nhỏ, thì cũng chẳng sao! Vì xung quanh Thánh là những nhiều người! Mà
đã nhiều người thì được gọi là “người ta”. “Người ta” làm thế này/ kia trong
giáo dục trẻ em, chẳng hạn!
Giáo dục nước nhà là “bà chúa sốt ruột” bởi những nguồn
cơn bốc hỏa. Nó chỉ thích nhét được vào thật nhanh “bảy” với “ba” là… “mười
nong cơm cà” mà đinh ninh rằng tất cả trẻ em ta sẽ nhanh chóng đáp ứng được yêu
cầu “nguồn nhân lực cho sự nghiệp công nghiệp hóa hiện đại hóa”. Ai mà bảo người
lớn hôm nay không còn là sản phẩm của lối giáo dục nhồi sọ? Cứ chuyển kênh VTV
bất cứ lúc nào, mà chẳng thấy những màn diễn khích lệ cho cái tinh thần đầy những
ham muốn, đam mê trở thành “đẳng cấp” sẽ chỉ là những trạng thái nguôi ngoai nhất
thời cái ham muốn được “bao cả nhà ăn
chơi” cho đến lúc… “nhòe”.
Trong tấm choàng “tổng biên tập”, VTV, người cha tinh
thần của các cộng đồng khởi nghiệp, kiểm duyệt các ham muốn “Ai là tỷ phú”, ai “Người
đương thời” xem như phương thức giáo dục con trẻ đi theo ông cha trong các buôn
bán… “bất động sản”, cách giao dịch chứng khoán, hoặc để thành công trong trong các mục tiêu trở
thành đại gia trong chèo kéo các nguồn “tư bản ứng trước” bằng những thửa đất
màu mỡ không dùng cho trồng trọt mà cho “thuật giả kim”.
Giống như để được “bao
cả nhà ăn chơi” cho đến lúc… “nhòe”, trong
vai “pháp y”, VTV đã và đang tích cực hỗ trợ các cơ quan pháp luật tìm ra sự thật
các “vụ án chết voi” qua biểu hiện các triệu chứng lâm sàng nỗi căn nguyên sợ
hãi cổ xưa trong thân phận “con voi bị bỏ đói”. Bằng các bữa tiệc “âm thanh và
ánh sáng”, nhà đài đã khiến được những “ham muốn tập thể” bị dồn nén đến lúc vỡ
òa, thay vì “giận cá chém… Formosa”, “bản năng Eros” bây giờ đang tìm ra các đối tượng từng ham muốn được “chuyển
di” trong Thánh Đinh La!
Nỗi “thèm khát đại gia” chiếm đoạt hầu như toàn bộ
không gian vô thức. Nó cứ dần định hình cho bản ngã cá nhân và khuôn mẫu lý tưởng.
Nó mơn trớn căn bệnh ái kỷ, thứ bệnh hoạn không bao giờ biết đếm xỉa đến trách
nhiệm cộng đồng.
Nhìn vào Gióng, “bé teen” thấy mình luôn bị nhắc nhở đến
cái bổn phận cộng đồng, nhìn qua “vật dịch chuyển”, Gióng dự cảm thấy sự tự do
tùy khi “kiếm được mấy cha đại gia”.
Lúc ấy có lẽ đã có sự “hoán đổi”, Freud gọi là “chuyển dời”, còn thì vẫn giữ
nguyên cái “thật manly,
thật cool – thần tượng của em!”.
Giấc mơ cũng như là sự biểu hiện không trọn vẹn một
mong muốn nào đó. Nội dung ngấm ngầm của ước muốn tình dục vô thức chỉ được
phép xuất hiện khi nó đã ngụy trang kĩ lưỡng thành nội dung ngoại hiện, giống
như một thông điệp được kí hiệu. Trên cái “trục ẩn dụ” và “trục hoán dụ”, “ngôn
ngữ trở thành phương tiện để chúng ta hiểu biết về chính chúng ta”5.
Cái “dồn nén” là dồn nén không còn cách khác thành quan hệ ngữ đoạn, “theo đó
thì huyền thoại là sự thể hiện trong một biến dạng những tình cảm có thực nhưng
bị dồn nén”6. Ấy là vô thức tập thể.
“Trong huyền thoại, mọi việc đều có thể xảy ra: dường
như sự phát triển của các sự kiện trong đó không tuân theo một logic nào cả; ở
đây chủ ngữ có thể có một vị ngữ bất kỳ nào đó; mọi quan hệ có thể tưởng tượng được
đều có thể xảy ra”7
…………………………………………..
1. Nguyễn
Gia Phu, Nguyễn Huy Quý. Lịch sử Trung Quốc, GD, 2001, 38.
2. X. Châu Minh Hùng, Giới thiệu Phân tâm học cấu trúc
của Jacques Lacan. Đề tài NCKH cấp khoa, 2011
3. X. Châu Minh Hùng, tài liệu dẫn trên.
4. Lévi–Strauss. Dẫn theo Châu Minh Hùng, tài liệu dẫn
trên.
5. X. Châu Minh Hùng, tài liệu dẫn trên.
6. Châu Minh Hùng, tài liệu dẫn trên.
7. Claude Lévi-Strauss.Dẫn theo Châu Minh Hùng, tài liệu
dẫn trên.