Thứ Sáu, 19 tháng 8, 2022

CHUYỆN GIỜ MỚI KỂ (hết)

Rồi chúng tôi gấp rút và khẩn trương chuẩn bị và thực hiện khoa mục luấn luyện cuối cùng: “Tiểu đội bộ binh vận động phục kích đánh địch ngoài công sự”. Buổi trưa chúng tôi ở luôn lại thao trường cho phù hợp với tình huống giả định. Chỉ các cô thôn nữ hái cà cứ giả vờ như là chúng tôi đã di chuyển đi bảo vệ mục tiêu khác. Các cô cứ hồn nhiên như không có chúng tôi! Có lẽ vì say sưa kể nhau nghe về một cái gì đó, nghe có vẻ to! Cứ thấy sau cái khoát tay là họ cười rồi họ đuổi nhau, họ thùm thụp đấm vào lưng nhau, khiến nhiều đứa tôi không nhớ nổi cái lưng mình! Chốc chốc lại một cô xốc xốc cái áo ngực. Có cô lại kéo xệch cái quần sang bên rồi phủi phủi cái mông. Tiếng phành phạch không vang nhưng cũng khá rõ giữa buổi trưa yên ắng lắng đôi tiếng ve vào hè. Mắt đứa nào đứa nấy cứ ráo hoảnh. Hễ ở đâu không có nghỉ trưa là ở đó chắc là chúng tôi. Cứ đầu bên này có tiếng nào “xuýt… oa” là đầu bên kia đáp trả ngay, “suỵt, khẽ chứ bay”!

CHUYỆN GIỜ MỚI KỂ

Vào cái ngày tôi chợt thấy trong người có cái gì là lạ… Thơ thẩn vườn nhà, nhìn đôi bướm thường cứ qua lại bên này mà nay bỗng xốn xang… Nhìn sang cô bé cứ sáng sáng là gánh hàng cho mẹ, giờ này rồi mà còn lần khân mải những đâu? Mà sao tôi lại chỉ nghĩ cái “lần khân”… Lại còn lẩm bẩm đếm thời gian, mà lại còn đang nhẩm thì bị lôi ngay về bởi cái giấy gọi đi bộ đội!

Mẹ tôi bảo:

- Mày lấy con cái Bướm không? Mẹ cưới cho!

Tôi nói:

- Chị í lớn thế mà, lấy gỉ?

Mẹ tôi cụt hứng nhưng chắc là không giận:

- Thôi vậy thì đi! Đi đi rồi về lấy…

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2022

Chuyện vui: CẢNH CHIỀU

 

Về chiều, nỗi sợ vợ ở ông bạn cùng một lớp với tôi, khiến ông hễ cứ bước ra khỏi nhà là cơn buồn ngủ ập đến. Ca mà hễ khi ập đến, nếu sực nhớ ngay đến vợ cái là ông tỉnh rụi như con chim sáo ngay! Vì điều này có gây phiền toái cho ông khi tham gia giao thông, nên việc gắn một tấm hình “phụ nữ hở vú” vào trước chỗ ông ngồi là điều có thể hiểu được.

Lúc buồn ngủ, mà không nghĩ “hở vú” là vợ, thì ông cứ tỉnh queo như con chim sáo! Lúc ông như con chim sáo, mà chợt nghĩ đến cặp vú tràn trề ra như thế này thì sao thể là vợ mình được, ông liền… chẳng thể ngủ luôn! Chứng tỏ “hở vú” là nguồn năng lượng dồi dào giúp việc khơi gợi trong ông mối liên tưởng đến vợ. Phiền phức lại ở chỗ, khi chập chờn theo dòng luân chuyển, - luân chuyển hay là đối lưu: “vợ” và “vú”, lại khiến ông không ngủ cũng chẳng được; không-không ngủ, tức hai lần phủ định, lại cũng không xong!

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2022

ĐI VÀO LÒNG NGƯỜI

Triệu Cao liên tục thay đổi tư thế. Hết ngồi rồi lại nằm, lại ngồi… lại nằm… mà cũng không sao nguôi ngoai nỗi nhớ cún cưng. “Không biết mấy hôm nay rồi, bọn cẩu tặc có cho nó ăn uống gì không, hay lại cho nó đi vào lòng chúng rồi nữa”.

Nghĩ đến đó lão xót cả ruột. Cứ mỗi lần mất chó, lần nào cũng như lần nào, lão cũng cứ phải bỏ ăn bỏ uống, thậm chí bỏ cả vào chầu. Từ cái đận lão “xin được dâng lên cho bệ hạ một con ngựa tốt”, vua Nhị Thế đã cãi lại rằng “đó là hươu”, lão mới nói với đám đại thần “ai nói hươu” thì ngồi lại với vua, thế thôi mà cả đám liền kéo nhau về hết nhà lão họp.

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2022

ĐẼO CÀY GIỮA ĐƯỜNG

Khi coi tôn giáo trước hết là đức tin thì mới xứng đáng nhận được quyền tự do tín ngưỡng, và đó là quyền tự nhiên.

Nhu cầu tín ngưỡng tôn giáo vượt lên trên cả các nhu cầu về ăn, mặc, ở. Vả lại khi nó vượt lên trên tất cả các nhu cầu vật chất là khi không ai đâu còn nghĩ ra từ “cấp bách” để chèn vào giữa “nhu cầu” và “ăn”, “mặc”, nhất là “ở”! Thế nên càng văn minh hơn lên thì nhu cầu niềm tin càng trở nên tập trung. Và sự này biểu hiện ra bằng sự di dần từ tôn giáo đa thần, mỗi thần có một sức mạnh khác nhau, trở nên tôn giáo độc thần với một vị thần toàn năng cao cả gánh vác trách nhiệm lo toan thống nhất cho tất cả mọi người.