Thôi thì tiền bạc không, huy hiệu không… nên đành“méo mó có hơn không”. Thay vì vùi
thời gian ở một tiệm café nào đấy,
tôi viết đôi câu thơ vụng về này… Mong ngày này
mãi đẹp trong tất cả cái xinh tươi.
Buổi
đó… mặt trời như chưa bao giờ mọc thế
Trời
cũng chưa từng xanh đến thế bao giờ
Và
biển… biếc hơn cả thời nguyên thủy
Em
ghé chơi... Một chút… Rất tình cờ!
Không
có hẹn, vì trời xanh xanh lắm
Câu thơ lảng…, in bên thềm hóng bụi
Bỗng
ngân lên… Con chim vút lên cao!
Bên
cửa lùm hoa Cẩm tú lao xao
Gửi
theo gió cả một gùi tím biếc
Tấm
lịch ngỏ như quên…, khuây đêm ngóng
Đôi
bàn tay… Bối rối ngón tay em!
Trong
thẳm xanh, dần lại tiếng ái êm
“Cởi
yếm trao nhau…, về nhà mẹ hỏi…”
Hơi
ấm thoảng nhanh… tóc xanh thở vội
Mái
dầm khua bến vắng dậy xôn xao!
Như
chưa bao gì tôi vốn ước ao
Cả
bao la nay về trong vuông nhỏ
Một
trời xuân rộn ràng lên trong đó
Tiếng
chim reo theo em mải ùa vào.
Rồi
căn gác tôi như chiếc lồng treo
Từ
dạo em qua, mặt trời năng ghé lại
Gửi
trong tiếng sóng khuya, biển mải…
Hẹn
Trăng cùng thôi gương vắng người soi!
8-3-2015