Quan liêu là một lối sống mà nhà Nho cực ưng cái bụng. Triết lý an nhàn của nhà Nho coi “vô vi” cũng là không làm gì để giữ cho được yên chỗ. Yên chỗ là “mưa không đến mặt, nắng không đến đầu”. Huấn lệnh ban ra bất kể đầu đường xó chợ nào thì nó cũng đều lần tới được. Mẹ mõ vừa gõ vừa rao: “lệnh ông không bằng cồng bà” là cái chỗ đó!
Được cái mẹ mõ thường thì là vú rất to. Dù gì thì “mẻ” cũng là người duy nhất trong làng được “mở” trong một cái xã hội “đóng”. Mõ quyền như thế thì ngực ắt phải nở ra gấp hai ba lần. Gì thì gì, thích ngực nở ở đàn ông là một cái thói. Nghe tiếng mõ biết là có mẹ mõ sắp qua, cánh đàn ông nheo mắt làm hiệu cho nhau. Rồi lặng lẽ rủ nhau kéo đi trông xem mẹ mõ! Chúng chầu chực có khi là cả buổi may ra thì gặp được. Thói nhà quê là cứ phải như thế: “gần nhà xa ngõ”; nghe tiếng rao là liền tưởng… mẹ mõ đã tới, đâu như… chỉ vài con ngõ nữa thôi là đến ngõ nhà mình! Nhưng rồi có khi, đáng nhẽ đến ngõ nhà mình, thì “mẻ” lại “quành” sang nẻo khác! Thế là toi cái cơ hội được “cập nhật” tình hình. Cánh đàn ông chép miệng!