Nê Nợi tức
Lê Văn Lợi “Một trưởng bộ môn Đại học Quy Nhơn bị tố gạ tình” (báo Người
Lao Động, khuấy đục nước lên để “giật”… khách);
Nê
Nai tức thị là Nguyễn Thanh… tôi “Bí thư chi bộ… đứng ra tự
nhận “là Lê Văn Lợi” dẫn tới chỗ bị phát hiện giả danh” do báo Lao
Động “ăn theo”, giả đò tưng tửng, đưa thêm “bí đỏ” như muốn chứng tỏ toàn bộ
“hệ thống chính trị” ở đây cùng “giuộc” với Trưởng Bộ môn (xem ra báo Người Lao
Động và Lao Động đang ganh nhau dò dẫm mò… cua, trong khúc sông “diễn biến
hòa bình”).
Tít của bài
này là do tôi “nú nẫn”, “không hiểu sao”
(chữ của bản báo Lao Động) mà sinh ra sự “nẫn nộn” giữa “lờ” và “nờ”.
Chả là tôi
sinh ra tại một vùng quê nghèo xứ Thanh. Thứ gì cũng thiếu trừ con cáy – nguồn
thực phẩm chính của cư dân vùng tôi. Là trước đây thôi, giờ thì cũng bớt bớt
rồi… Nhưng nhờ vào vậy mà hiểu được thành ngữ “dùi đục chấm mắm cáy”.
Muốn ăn mắm
cáy thì phải làm (làm mắm). Muốn làm thì phải giã (không phải giã gạo). Muốn
giã thì phải có… cối; muốn sử dụng, khai thác và phát huy được yếu tố lõm của
cối thì phải có chày. Nhưng chày và cối rất ít khi đồng bộ: khi có cối thì lại
chẳng có chày; khi có chày thì lại không có… cối. Lúc thì cối nhỏ chày to, lúc
thì lại… chày to cối… nhỏ…
Người dân
quê tôi hễ cần thứ gì là thiếu thứ đó, nhà có chày thì lại không có cối; nhà có
đầy cối thì lại không có chày... Đợi đến khi thỏa theo như nhu cầu, lâu quá hóa
ra cáu bẳn tự lúc nào. Đành phải cắn răng, bịt mũi lại mà ăn khoai, sắn với thứ
mắm
cáy mặn (đắng), gắt (cay) và… hôi hám kinh người! Dùi đục, thứ công cụ cầm
tay của các bác phó mộc thì rắn, chắc, trơ lỳ dùng để “phang” lên cán đục… Đem
nó “chấm” vào mắm cáy thì không thể ví như chấm “nem rán” vào “nước chấm chua
ngọt” được. Thề đấy! Có lẽ phải nhờ bác Hoàng Tuấn Công (blog TCTP) rãnh rỗi "ừ" cho một tiếng!
Tuy nhiên
khi chấm chúng vào với nhau thì là tạo nên sự kết hợp chúng lại, tức tạo thành
hệ thống. Hệ thống này là một ẩn dụ để chỉ về tính thô thiển quê mùa, phàm phu
tục tử…
Một thứ thì
có năng lực thẩm thấu; một thứ thì phát huy khả năng “chống thấm” như… sơn
alex.
Tôi hơi dông
dài, xa quê lâu ngày vẫn không bỏ được cái tật nhà quê “ngồi lê mách lẻo”. Cũng vì cái tật ấy nên cứng lưỡi, nói đại thành quen, nẫn nộn lung tung phèng! “Thằng câm hay ngóng…” tôi “ngọng” nên mới hay nói: "...ấy ái uông". Tôi
nói vậy là để khẳng định thói quen nhà quê. Không thế những nhà chuyên môn tồi
lại bảo tôi “rối loạn ngôn ngữ”, còn "rối loạn hành vi" thì bản báo “ Lao Động”
đã đề cập rồi…
Tuy nhiên
khi “lói” Lê thành Nê, cũng là để làm nhòe tiếng “giả danh”... Hơn nữa tên tuổi
của các con người như hai Cụ họ Lê không thể tùy tiện sử dụng vào việc như tôi
đang làm. Tôi không bán hàng nên không câu khách!
Là tôi muốn
nói rằng hai bản báo Người Lao Động và Lao Động, với ông nhà
báo không
lao động nghề nghiệp cứ lộp chộp như con nhện rình ruồi, rồi suy diễn lằng nhằng như "chày" với "cối" thì nên đi chỗ
khác “kiếm”. “Dùi đục chấm mắm cáy” phải biết kiềng bớt đi…