Mặt trời mọc lên từ hướng
Đông
Đó là do ta nghĩ
Hạt bụi nhỏ hơn quả địa cầu
Cũng là do ta được dạy
Khi lòng ta tắt lịm mọi nỗi
hoài nghi
Ta thư thái gối đầu trên yên
lặng.
Sống, ta hưởng mặt trời
Chối bỏ cuộc hành trình từ Tây
sang…
Ta không thấy mặt trời mỗi
ngày lại mới
Ta không nghĩ mẹ nâng bước ta!
Ta dẫm lên thân thể mẹ
Mà chẳng bao giờ ta hỏi mẹ có
đau?
Lặng lẽ nhẩm bước chân ta bấn
loạn…
Người đã không giận
Nhẫn nại đợi ta đến lúc chồn
chân
Ta khỏi bị ngã vào đâu, ngoài
lòng mẹ
“Để mẹ có thể hôn lại những
bàn chân yêu dấu ngày nào”(*)
Giọt nắng trời trên ngực mẹ
đung đưa
Như dấu chân ta thơ thẩn một
mình trong con ngõ nhỏ
Thi thoảng lại nhón gót nhìn
về nơi khói lửa…
Nghe mẹ bảo cha thường sẽ từ
nơi ấy trở về
Mất cha…
Ta mới chợt nhận ra
Ta đã được bảo ban để yêu
người mẹ không phải mẹ ta.
(*)Gabriela
Mistral (1889–1957) nữ thi sĩ Chile, giải Nobel văn chương, 1945.