NTH. Người ta chia ra làm ba, tôi để nguyên
cả và chỉ dành cho nó thôi.
Bị gạt nhiều nên chỉ còn thật dạ tình yêu.
Tôi tặng cho ai chia sẻ cùng tôi nhân ngày
trân trọng!
Soné chẳng để vì ai
Nhỡ
lần lữa với em điều đang nói
Làm
buồn giăng kín bít lối tôi đi
Ôi
lạ thế, yêu em nhiều lắm vậy
Sao
chỉ lẻ loi, thơ thẩn, lần thần…
Trong
đêm tối, tôi âm thầm ngóng đợi
Mái
dầm khua bến vắng, lắng không mùa
Nếu
em đến… Đừng đi… Xin em đấy,
Tôi
có thơ làm bóng mát này đây!
Bao
năm tháng hắt hiu vần thơ dại
Rồi
một ngày duyên cách,… lạnh hơi may,
Nhưng
sao thế, như còn ai chưa ngủ
Và
còn như níu nữa… dùng dằng như…
Sao
không đoái trái tim tôi mòn mỏi
Em
dư biết nỗi niềm tôi vòi vọi.
11- 2012
Trăng
kìa
Gặp em nơi cổng trường, giữa chiều
cả gió,
cau có như Tây Thi, “Em còn đưa
đón con!”
Tôi bực bội, bình thường
thôi, có gì đâu… phải phô trương ầm ĩ.
Có điều “gái một con” nhưng
xem ra, em… cũng chẳng giòn!
Đĩa chân gà chiên, em mua về
hùn hạp…
Nhìn em ăn... tôi cám cảnh
đơn thân!
Bữa cơm bụi qua nhanh, nhạt
nhẽo và buồn tênh
nếu không có “ly cà phê Ban Mê...”
mà giá cả leo tuốt lên trời…
Em nhìn tôi... cái sửng sốt
thiếu đường,
ăn như tôi, nói như tôi,...
uống cũng… như tôi, và cả hút…
Thế mà, “phản long đanh, anh
còn…” không chữa được!
Buổi học đầu tiên vèo trôi
tuồn tuột.
Em để lại sau lưng cái ngập
ngừng buồn bã trở về nhà
Đường về nhà em trưa nay
không có mưa
Tôi nhẹ nhõm trên tấm lưng
đung đưa...
Em cúi đầu bẽn lẽn.
Sao không thấy đứa con em
chạy lại...
Em không vui khi lại với con
sao?
Tôi bơ phờ miên man... sao
chẳng gộp cả hai nỗi đơn côi kia lại cho tôi,
Hay có thể, để tôi thế chỗ em
với tấm thân đung đưa,
còn em cứ như vệt mây lang
thang thi thoảng đậu bờ vai tôi, nếu mỏi!
Hãy khỏi cho em khát khao “em
muốn ôm cả đất”,
thôi đi cho em nỗi khát khao “muốn
ôm trọn cả trời”…
Mà… sao… anh… ơi!
Dấu thán ngữ tựa như mũi kim…
Sao tôi lại cố chấp với em,
tự bao giờ vậy!...
Như đêm nay tôi quên trở lại
nhà, bởi con ngõ vào như không còn heo hút quá
Miên man lắng ngước sao trời,
chùm chìa khóa trong tay…,
tôi dõi ngôi Chức nữ,
Và lang thang tôi quay trở
lại nơi em ngồi ao ước được ôm...
Chơi vơi!
Tôi níu lấy phút giữa giờ
ngắn ngủi, để em không cố gắng lại gần tôi
Em cũng dường như vậy với tôi
Mơ hồ là cái để tôi nhận ra
em và tôi đi tìm cái mơ hồ. Có lẽ…
7- 2011
(bài đưa về từ blog Chu Mộng Long)